Đã hơn nửa năm kể từ ngày em quyết định rời xa anh cũng là hơn nửa năm em gói gém mọi cảm xúc yêu thương của chính mình vào một góc khuất trong tâm hồn em. Mỗi ngày, em tự nói với chính mình em cần phải quên đi anh, quên cả những gì vui vẻ nhất và cả những điều đau lòng nhất mà anh đã mang đến cho em. Em đã “tạo” cho mình một cuộc sống không anh bằng những ngày bù đầu tối mặt với công việc, những tối cafe với bạn bè và từ bỏ thói quen quan tâm đến những gì đang xảy ra quanh anh…
Nhưng rồi….
Có những hôm em quay trở về nhà sau một ngày vất vả, những tối em chọn sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ của mình thay vì sự huyên náo ngoài kia cùng bạn bè, nỗi nhớ anh trong em lại hiện hữu nhiều hơn bao giờ hết. Em mở máy và ngồi nhìn chăm chăm vào nó, em đã ước rằng có thể nhìn thấy anh trên màn hình laptop dù rằng em chẳng thể chạm vào, tay anh lại nắm lấy tay em dù rằng chỉ là chạm vào cái màn hình, và được nghe 2 tiếng gọi “vợ yêu”…
Nhưng mà, sự cao ngạo trong con người em lại quá lớn, lớn đến mức em không bao giờ cho phép bản thân em click vào cái nick yahoo đang sáng kia của anh, không cho phép em cầm điện thoại lên mà gửi cho anh đến một tin nhắn… Và rồi, em âm thầm giấu đi những ước mong đấy của mình như cái cách mà em giấu đi những giọt nước mắt trong em….
Có những đêm loay hoay chẳng tài nào chợp mắt, em lò mò nghịch nghịch cái mớ ảnh hỗn độn trong máy tính, để rồi vô tình nhìn thấy những bức ảnh có anh và có em, những bức ảnh được chụp vào lúc mà bọn mình hạnh phúc nhất. Và em nhận ra rằng, nụ cười trong những bức ảnh này khác hẳn với nụ cười trong những bức ảnh mà em đã chụp trong suốt thời gian không anh. Bởi vì đây, mới là nụ cười mà em đang không ngừng tìm kiếm - "nụ cười từ tim”
Từ ngày không anh, em không cần phải bó buộc mình trong bất kì cái gì gọi là trách nhiệm của một người bạn gái. Em thoải mái lựa chọn cho mình người có thể cùng em ăn một bữa tối, nhâm nhi 1 tách cafe hoặc đi xem 1 bộ phim… Em cũng đã gặp rất nhiều người, họ săn đón và chiều chuộng em như một “nàng công chúa”. Họ sẵn sàng thỏa hiệp bất kì điều gì chỉ để làm em vui và họ thì có thể làm một trò ngớ ngẩn chỉ để em bật cười…
Nhưng em, em thì vẫn cứ như một tảng băng mang hình mặt cười, em có thể đi chung, có thể nói chuyện, có thể làm bạn với họ nhưng em thì không bao giờ đón nhận họ như cái cách mà em đã đón nhận anh…
Một số người cho rằng em quá khó tính và kén, một số người khác lại bảo em khá kiêu, một số người khác nữa thì cho rằng là vì em chưa tìm được người phù hợp nhưng em biết, em không thể đón nhận bởi vì em còn yêu bởi vì tình yêu trong em chưa bao giờ hết chẳng qua là em giấu nó hoặc em thể hiện nó theo một cách khác đi…
Em đã từng nghĩ rằng em sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh, hoặc chính xác là chẳng có lí do gì để em phải gặp lại anh và anh thì cũng đã chẳng muốn nhìn thấy em. Em dựa vào suy nghĩ đó để buộc bản thân mình từ bỏ bất kì mong muốn nhỏ nhoi nào có liên quan đến anh. Nhưng cuộc sống thì không bao giờ như mình nghĩ, em và anh chúng ta gặp lại nhau tại nơi mà lần đầu tiên em biết đến có một người như anh tồn tại trên thế giới này…
Khi em nhìn thấy anh, khi tay anh nắm lấy tay em, khi anh ôm em vào lòng những giọt nước mắt trong em lại rơi. Em luôn như thế, nhỏ bé và mong manh trước anh một đứa con gái bình thường cũng muốn yêu và được yêu như bao đứa con gái khác và hơn hết, em muốn được yêu thương bởi chính cái người đang đứng trước mặt em lúc này đây bất chợt, em nhận ra rằng em chưa bao giờ hết yêu anh….
Em lại nghĩ giá như em đừng là đứa con gái mà chỉ dùng trái tim để cảm còn dùng lý trí để hành động. Giá như em có thể bỏ đi cái ranh giới giữa đúng và sai, giữa nên và không nên, hoặc là em là người có thể xem tình yêu là tất cả để ngay lúc đây em có thể nói với anh rằng em vẫn đang yêu anh nhiều đến như thế nào… Và em, một lần nữa em lại chọn việc đi ngược với những mong muốn của bản thân, buông tay anh ra và tiếp tục bước đi trên con đường không có anh…
Còn yêu không có nghĩa là sẽ quay về, đúng không anh?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét