vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:
Nhãn 1
Nhãn 2
Nhãn 3
Nhãn 4
Nhãn 5
Nhãn 6
Nhãn 7

Quen nhau từ facebook, tán nhau bằng yahoo, yêu nhau bằng viber và rồi chia tay bằng sms. Nhanh, gọn và cũng đa cảm xúc...


Thời đại bây giờ, máy tính có khi đã trở thành bạn thân, smart phone là vật không thể thiếu. Đến mức, người yêu có thể không có, nhưng laptop nhất định phải có một em! Người ta có thể bén duyên và kết hôn cùng công nghệ rất nhanh nhưng lại chật vật với mối quan hệ nhân – nhân của chính mình. Có ai đã từng băn khoăn, bây giờ “sống công nghệ” như thế, thì, liệu có “yêu công nghệ” hay không?

Kiểu “yêu công nghệ” hay “công nghệ yêu” bây giờ thật muôn hình vạn trạng, có khi tiến bộ của những phát minh cũng chẳng theo kịp công nghệ tình yêu bây giờ. Thì có gì sai? Giá trị của tình yêu đích thực có bị mai mòn đi, khi người ta “yêu công nghệ” và “sống thông tin” hay không? Chẳng có thước đo nào sinh ra để làm điều đó, vì sống thời nào, người ta biết thời nấy, lấy ngày xưa làm quy chuẩn cho bây giờ, quả thực rất bấp bênh.

Sống thời số, yêu kiểu chạy theo phát minh, là theo kịp thời đại còn gì! Xã hội đi lên, tư duy con người phát triển, không thừa hưởng sự tiến bộ của xã hội chính là một cách phủ nhận toàn bộ nền văn minh của nhân loại. Áp dụng nó vào tình yêu lại là một bước tiến mới nữa, một bước khẳng định con người biết hưởng thụ thành quả lao động của chính mình, đúng chăng?

Thời đại số, còn chỗ cho thư tình?

Thời đại số, còn chỗ cho thư tình? Thư tình, cũng chỉ là một cách nói đại diện hạn hẹp cho hàng tỉ những cái “tình” khác bị lãng quên rất hiển nhiên khi mọi thứ đang ngày càng số hóa. Cuộc sống trôi gấp gáp trên từng tích tắc như thế này, thời gian thở cũng chẳng còn, thì lấy đâu ra thư? À mà còn là thư tình! Tức là bức thư không chỉ có chữ, mà còn phải có tình! Tình bây giờ, đã số hóa qua sms, qua video call, qua zalo chat, qua viber.

Tôi dám chắc, có nhiều người viết một bức thư vài trăm chữ cho người yêu, còn khó hơn gấp ngàn lần soạn thảo một văn bản hàng chục nghìn chữ. Có vẻ như, con người ta không còn cần biết đến niềm hạnh phúc hân hoan khi tỉ mẩn nắn nót từng con chữ dưới ánh đèn khuya, không cần biết đến nụ cười của đối phương khi thấy những dòng viết tay chứa chan cảm xúc. Sến sẩm và mất thời gian, hẳn người ta nghĩ vậy, nhất là trong cuộc sống như thế này.

Tôi cũng nghĩ vậy đấy chứ!

Chỉ là tôi tiếc cho những con chữ tròn trịa thay vì những mẩu câu ngắn cũn, không theo một quy phạm và ngôn ngữ nào. Tiếng Việt không ra hình thù tiếng Việt, tiếng Anh thì không đúng chuẩn tiếng Anh. Nhiều khi, tôi thấy đau đầu vì tình yêu được kí hiệu hóa, mã số hóa bởi những ngôn ngữ của các bạn teen. Thứ ngôn ngữ thời thượng đó chắc chắn không đo xem bạn yêu người yêu của bạn đến bao nhiêu, nhưng chắc chắn, họ sẽ lấy đó để đánh giá xem mức độ am hiểu tiếng mẹ đẻ của bạn? Bạn không quan tâm, ừ đúng rồi, bạn sống thời @ cơ mà, quan tâm làm gì đến lời kẻ khác, miễn là sống phong cách, có cá tính riêng!

Thư tình thời đại số, còn đấy chứ! Nhưng nó được chuyển hóa thành thư online, thành dòng chat yahoo, thành những bức mail dài hàng nghìn chữ, thành sms, thành inbox facebook, thành tin nhắn viber, và thành ti tỉ những điều khác. Những điều chỉ cuộc sống số này mới có.

Thay vì cảm động vì một bức thư ra Bắc vào Nam, bây giờ người ta sẽ sụt sùi nước mắt khi ngồi trước máy tính hoặc màn hình di động vô tri. Rồi cũng sẽ cuống cuồng lo lắng trước dòng tin nhắn dài vài ba chữ. Quen nhau từ facebook, tán nhau bằng yahoo, yêu nhau bằng viber và rồi chia tay bằng sms. Nhanh, gọn và cũng đa cảm xúc, đúng mà? Thì cũng là yêu, chẳng ai bắt bẻ một tình yêu được nuôi dưỡng bằng công nghệ. Đến gặp nhau, người ta cũng chẳng cần nữa, họ yêu đến từng dấu chấm phẩy, đến từng cái emo trên mạng xã hội của nhau, thì còn phải trông thấy mặt làm gì? Có khi, nhìn nhau còn chán, chứ nói gì đến yêu. Có khi, người ta còn chẳng biết người đang tán tỉnh mình lại chính là cái thằng vừa ghẹo mình ở đầu ngõ, và vừa lĩnh vài câu ngoa ngoắt của chính bản thân. Ừ, làm sao mà biết, chàng đang nhắn tin với mình ngọt xớt cơ mà!

Thời đại số, thư tình cũng số hóa! Không phải là không còn thư, chỉ là thư được chuyển từ dạng này sang dạng khác, để phù hợp hơn, và tiện dụng hơn với cuộc sống bây giờ. Nắm tay bằng công nghệ, nói chuyện bằng công nghệ, nhìn nhau bằng công nghệ, yêu công nghệ để rồi tâm tư tình cảm cũng sẽ công nghệ theo. Chẳng ai cấm bạn không sử dụng công nghệ để sống và yêu, chỉ mong mọi thứ bớt ảo hơn, để thư tình lúc yêu không phải là trò đùa gửi một lúc cho hàng chục cô, như thủ tục phải hoàn thành qua quýt bằng vài thao tác tay, và số tiền trong tài khoản.

Thời nào cũng vậy, số hay không, yêu cũng phải từ tim, rồi bằng đường bộ hay đường viễn thông, thì thư tình lúc đấy mới có tình, chứ không chỉ là thư! Chỉ hi vọng, trong lúc chuyển động dạng thư, thì tình không bị rơi rớt hoặc giả dối đi, chỉ vì… lỗi kĩ thuật!

Một lần nữa em lại chọn việc đi ngược với những mong muốn của bản thân, buông tay anh ra và tiếp tục bước đi trên con đường không có anh…


Đã hơn nửa năm kể từ ngày em quyết định rời xa anh cũng là hơn nửa năm em gói gém mọi cảm xúc yêu thương của chính mình vào một góc khuất trong tâm hồn em. Mỗi ngày, em tự nói với chính mình em cần phải quên đi anh, quên cả những gì vui vẻ nhất và cả những điều đau lòng nhất mà anh đã mang đến cho em. Em đã “tạo” cho mình một cuộc sống không anh bằng những ngày bù đầu tối mặt với công việc, những tối cafe với bạn bè và từ bỏ thói quen quan tâm đến những gì đang xảy ra quanh anh…

Nhưng rồi….

Có những hôm em quay trở về nhà sau một ngày vất vả, những tối em chọn sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ của mình thay vì sự huyên náo ngoài kia cùng bạn bè, nỗi nhớ anh trong em lại hiện hữu nhiều hơn bao giờ hết. Em mở máy và ngồi nhìn chăm chăm vào nó, em đã ước rằng có thể nhìn thấy anh trên màn hình laptop dù rằng em chẳng thể chạm vào, tay anh lại nắm lấy tay em dù rằng chỉ là chạm vào cái màn hình, và được nghe 2 tiếng gọi “vợ yêu”…

Còn yêu không có nghĩa là sẽ quay về

Nhưng mà, sự cao ngạo trong con người em lại quá lớn, lớn đến mức em không bao giờ cho phép bản thân em click vào cái nick yahoo đang sáng kia của anh, không cho phép em cầm điện thoại lên mà gửi cho anh đến một tin nhắn… Và rồi, em âm thầm giấu đi những ước mong đấy của mình như cái cách mà em giấu đi những giọt nước mắt trong em….

Có những đêm loay hoay chẳng tài nào chợp mắt, em lò mò nghịch nghịch cái mớ ảnh hỗn độn trong máy tính, để rồi vô tình nhìn thấy những bức ảnh có anh và có em, những bức ảnh được chụp vào lúc mà bọn mình hạnh phúc nhất. Và em nhận ra rằng, nụ cười trong những bức ảnh này khác hẳn với nụ cười trong những bức ảnh mà em đã chụp trong suốt thời gian không anh. Bởi vì đây, mới là nụ cười mà em đang không ngừng tìm kiếm - "nụ cười từ tim”

Từ ngày không anh, em không cần phải bó buộc mình trong bất kì cái gì gọi là trách nhiệm của một người bạn gái. Em thoải mái lựa chọn cho mình người có thể cùng em ăn một bữa tối, nhâm nhi 1 tách cafe hoặc đi xem 1 bộ phim… Em cũng đã gặp rất nhiều người, họ săn đón và chiều chuộng em như một “nàng công chúa”. Họ sẵn sàng thỏa hiệp bất kì điều gì chỉ để làm em vui và họ thì có thể làm một trò ngớ ngẩn chỉ để em bật cười…

Nhưng em, em thì vẫn cứ như một tảng băng mang hình mặt cười, em có thể đi chung, có thể nói chuyện, có thể làm bạn với họ nhưng em thì không bao giờ đón nhận họ như cái cách mà em đã đón nhận anh…

Một số người cho rằng em quá khó tính và kén, một số người khác lại bảo em khá kiêu, một số người khác nữa thì cho rằng là vì em chưa tìm được người phù hợp nhưng em biết, em không thể đón nhận bởi vì em còn yêu bởi vì tình yêu trong em chưa bao giờ hết chẳng qua là em giấu nó hoặc em thể hiện nó theo một cách khác đi…

Em đã từng nghĩ rằng em sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh, hoặc chính xác là chẳng có lí do gì để em phải gặp lại anh và anh thì cũng đã chẳng muốn nhìn thấy em. Em dựa vào suy nghĩ đó để buộc bản thân mình từ bỏ bất kì mong muốn nhỏ nhoi nào có liên quan đến anh. Nhưng cuộc sống thì không bao giờ như mình nghĩ, em và anh chúng ta gặp lại nhau tại nơi mà lần đầu tiên em biết đến có một người như anh tồn tại trên thế giới này…

Khi em nhìn thấy anh, khi tay anh nắm lấy tay em, khi anh ôm em vào lòng những giọt nước mắt trong em lại rơi. Em luôn như thế, nhỏ bé và mong manh trước anh một đứa con gái bình thường cũng muốn yêu và được yêu như bao đứa con gái khác và hơn hết, em muốn được yêu thương bởi chính cái người đang đứng trước mặt em lúc này đây bất chợt, em nhận ra rằng em chưa bao giờ hết yêu anh….

Em lại nghĩ giá như em đừng là đứa con gái mà chỉ dùng trái tim để cảm còn dùng lý trí để hành động. Giá như em có thể bỏ đi cái ranh giới giữa đúng và sai, giữa nên và không nên, hoặc là em là người có thể xem tình yêu là tất cả để ngay lúc đây em có thể nói với anh rằng em vẫn đang yêu anh nhiều đến như thế nào… Và em, một lần nữa em lại chọn việc đi ngược với những mong muốn của bản thân, buông tay anh ra và tiếp tục bước đi trên con đường không có anh…

Còn yêu không có nghĩa là sẽ quay về, đúng không anh?

Đôi khi vì quá yêu nên phải hận, bởi chỉ khi hận con người ta mới không thể yêu, khi hận con người ta mới nhớ được nỗi đau và tránh không để đau thêm lần nữa...

Tôi gặp em vào một sáng sớm trời còn đẫm hơi sương, giữa sân trường. Từng cơn gió lạnh ùa đến cuốn tung những chiếc lá chẳng còn màu xanh...
Tôi nhận ra đông về khi áo khoác mỏng chẳng đủ ấm, tắm nước lạnh mỗi đêm trở thành một điều gì đó quá xa xỉ. Tôi nhận ra đông về khi quần sooc ngắn dần ít xuất hiện ngoài phố, legging và quần tất đen sì lên ngôi. Tôi nhận ra đông về khi cây thôi không còn xanh lá, nền trời xám xịt âm u và từng cơn gió thốc lạnh.

Mùa đông đến thật rồi!

Sáng sớm xách xe phi đến trường, áo len dày ấm áp, converse cao cổ bao lấy chân. Tôi không phải một thằng con trai ngang tàng sẵn sàng mặc một manh áo mỏng phi ầm ầm giữa cái tiết trời như thế này. Tôi cẩn thận với sức khỏe của mình. Sức đề kháng không tốt lắm, tôi ghét sụt sịt vào mùa đông. Thật tệ! Bị cảm, uống thuốc, buồn ngủ. Hệ quả tất yếu. Và giữa tiết đông lạnh căm căm thế này, việc rất muốn ngủ mà chẳng thể cuộn tròn trong chăn ấm thật kinh khủng.


Tôi không muốn ốm vào giữa đông lạnh. Vì thế, tôi rất cẩn thận với sức khỏe của mình. Và hình như, em cũng vậy.

Tôi gặp em vào một sáng sớm trời còn đẫm hơi sương, giữa sân trường. Từng cơn gió lạnh ùa đến cuốn tung những chiếc lá chẳng còn màu xanh. Em mặc một áo khoác len dày, quần đen và converse màu đỏ. Tóc em buông xõa, lọn tóc to ánh màu đồng. Chiếc khăn len đỏ rực, to sụ quần nhiều vòng quanh cổ, che gần nửa gương mặt em. Đúng vậy, chiếc khăn ấy rất lớn, rất sáng, sáng rực cả một góc đông u ám.

Có lẽ vì chiếc khăn ấy mà tôi ấn tượng với em. Ấn tượng với em, lại phát hiện ra rằng nụ cười em rất đẹp. Nụ cười nở rộ trên môi, bừng sáng cả khuôn mặt. Không hề khó cho một nick FB, một số điện thoại và nhất là một cái tên. Tôi thường gọi em là Len, vì ấn tượng ban đầu.

Len là một cô bé dễ cười, em cười đẹp, tiếng cười giòn tan. Như ngắng ngày không mây, rạng rỡ và óng vàng.
Tôi bắt đầu nhắn tin cho em, một tin nhắn làm quen đơn giản: “Love ur smile, the girl’s in red. Coffee with me, ok?” Tôi chẳng hề giỏi tiếng anh. Rất nhanh sau đó, tôi nhận được một tin nhắn trả lời “Đồng ý. Nhưng mà, trà sữa được không?!?”



Chúng tôi quen nhau từ buổi chiều hôm ấy. Mưa phùn nhẹ, ghế đá sân trường, hai cốc trà sữa đầy đá lạnh.
Em vẫn khăn len đỏ ấm rực, đến bên tôi chẳng chút thắc mắc “Là anh phải không?” Như đã quen từ rất lâu rồi, em tự nhiên ngồi xuống bên tôi, khoe lúm đồng tiền rất sâu. Tôi đưa em ly trà sữa trên tay. Bạc hà chocolate, vị mà tôi thường uống.

“Sao anh biết em thích vị này?!?” Em nhìn tôi cười tít mắt, môi hồng chu lên.

Tôi ngạc nhiên nhìn em, lại một thoáng xao động. Tôi bật cười. Hình như đã thích em mất rồi.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên?!?

Làm gì có.

Thích vu vơ!! Gió mỗi sớm mai đâu thể tạo nên cơn bão lớn?

Chúng tôi quen nhau từ buổi chiều hôm ấy. Gió se lạnh và mưa dịu dàng.

***

Tháng 12 tôi bù đầu trong lịch học dày đặc, những buổi luyện đề dồn dập. Stress. Chọn con đường mà tôi muốn, sẽ khó khăn. Theo con đường mà bố mẹ đã vạch sẵn, là điều đúng đắn hơn? Hoang mang và mất phương hướng.

Tôi bộn bề trong những hoạch định cho tương lai, bỏ quên đi vài điều thực sự quan trọng. Đều đặn mỗi tối, Len nhắn tin chúc tôi ngủ ngoan, một vài tin nhắn qua lại. Tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Đôi khi, em p.m tôi trên FB. Một vài lần, tôi trả lời. Những lần khác, tin nhắn của em lẫn trong hàng đống noti mà tôi bỏ quên mất. Thức đêm khiến tôi không thể dậy sớm vào mỗi sáng mùa đông. Vẫn converse cao cổ, vẫn áo len dày ấm áp. Chẳng hiểu sao, cái lạnh thấm vào người khiến tôi lên cơn sụt sịt

Giờ Địa lý, tôi nổi hứng bùng học. Nhớ đến khuôn mặt lúc nào cũng buồn bã và giọng nói không âm sắc của bà giáo sắp đến tuổi về hưu, bỗng nhiên tôi thấy sợ.

Tôi thả mình xuống một ghế đá nơi gốc cây rất to, mắt khép hờ. Phải hơn một tháng rồi, giờ mới có thể tĩnh lặng đôi chút. Gió thổi nhẹ, dần dần chìm vào trong giấc ngủ. Tôi thoáng thấy một sắc đỏ lướt qua.
“Nhớ em không?!?”

Tiếng nói lanh lảnh, mơ hồ. Giọng nói rất quen. Tôi giật mình, mở mắt.
“Sao em lại ở đây?”

Len tròn xoe mắt nhìn tôi, em lại cười. Lúm tiền rất sâu, nụ cười rực rỡ. Hình như, rất lâu rồi tôi mới lại nhìn thấy nụ cười ấy, ở khoảnh khắc gần như thế này. Tôi chợt nhận ra, tôi đã quên mất điều gì. “Của anh này.” Len đưa tôi chiếc khăn len đỏ to sụ, rất dày “Giáng sinh vui vẻ.” Thậm chí tôi còn không thể nhớ nổi hôm nay là Giáng sinh. Ngỡ ngàng. Nghe văng vẳng bên tai những tham âm vui tươi quen thuộc.

“Này em, màu đỏ là màu của mùa đông phải không?”

“Sao anh lại hỏi vậy?”

“Đến ông già Noel còn mặc một bộ đồ đỏ rực từ đầu đến chân cơ mà.”



Em nhìn tôi, bật cười. Len vẫn thường dễ cười như vậy. Tôi yêu cái cách em cười, khóe môi mở rộng và ánh mắt rất trong. Bất giác, tôi đưa tay chạm vào má em. Cặp má phính lại càng mềm hơn khi đông về. Len mở to mắt nhìn tôi, ngạc nhiên và thôi không còn mỉm cười.

Tôi cúi xuống, rất chậm, chạm môi mình lên trán em, rất nhẹ. Len vẫn giữ nguyên nét mặt ngây ngô ấy, nhìn tôi.
Gió đông từng cơn tràn qua, rất lạnh. Khăn len đỏ, ấm áp. Liệu em có cảm nhận được rằng, tôi đã thôi không còn sợ cái lạnh của mùa đông, từ khoảnh khắc ấy. Khi em đưa tôi chiếc khăn len màu đỏ. Gió mỗi sớm mai cũng có thể tạo nên cơn bão lớn. Chỉ là, cần chút xúc tác thôi…

***
Có một người con trai mà tôi đã thích đơn phương từ lâu. Anh không đẹp trai nhưng anh cao cao gầy gầy và có một cặp kính trên sống mũi. Anh không phong trần, mà trái lại, anh luôn ấm sực mỗi khi đông về. Có một lần, thấy status của anh trên FB “Đông lạnh. Không được ốm. Phải ấm áp thôi”, tôi lập tức mỉm cười tự hỏi, điều gì khiến anh không thể ốm vào mùa đông, chứ không phải là bất kỳ mùa nào khác.

Thực ra, tôi chưa bao giờ cố công tìm câu trả lời. Chỉ cần biết là, anh luôn thích ấm áp khi đông về. Ngay sau đó, tôi đã khoác ngay lên mình thêm một lớp áo khoác, khăn len đỏ và converse cao cổ.

Kẻ yêu đơn phương có bao giờ thôi hành động ngốc nghếch không? Có! Khi thôi không còn yêu đơn phương nữa. Anh thường hay đến muộn, còn tôi, lại luôn đến sớm. Tôi không thể từ bỏ thói quen cố hữu của mình chỉ vì một người thậm chí còn không mấy quan tâm đến sự tồn tại của tôi.

Dậy sớm vào mỗi sáng mùa đông, đến trường khi cổng trường vừa mới mở. Sương mờ, cacao nóng, một cuốn sách dở dang. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh sẽ gặp anh vào buổi sáng hôm đó. Và cũng sẽ chẳng ngờ tới tin nhắn tôi nhận được buổi tối vài ngày sau đó.



Tình cảm đơn phương vốn một mình gặm nhấm. Khi vui, khi buồn. Được đáp lại hay không, không phải việc quá phải để tâm. Nay, tình cảm ấy đột nhiên bị xáo động. Khiến tôi vừa vui thích, lại vừa hoang mang, lo sợ.
Điều tôi lo sợ hình như đã đến. Một thời gian ngắn sau những tin nhắn đùa vui mỗi tối, những câu chuyện tạp nham mỗi sáng, anh dần quên mất tôi.

Cảm giác bị lãng quên là một cảm giác khó chịu đến không tả. Nó còn tệ hơn cả bệnh cảm cúm mùa đông. Tôi đã khóc, một chút, cho thứ cảm xúc tôi chưa bao giờ có được. Trời mỗi lúc mỗi lạnh, cũng là khi những bản nhạc giáng sinh vang lên thường xuyên hơn. Đột nhiên, tôi nghĩ, cần phải làm điều gì đó cho anh. Chẳng còn thời gian cho những ủy mị khóc lóc. Cố gắng làm một điều gì đấy, chẳng phải là có ý nghĩa hơn sao?

Niềm hy vọng không phải do ai ban phát mà là tự bản thân tìm thấy được. Hạnh phúc cũng vậy. Màu đỏ là màu của mùa đông ( Đến ông già Noel còn ưa sắc đỏ cơ mà ). Vì thế, tôi đã chọn len đỏ cho chiếc khăn dành tặng anh.

Đan một chiếc khăn bình thường là một việc đơn giản, nhưng không phải đối với một đứa con gái vụng về và hậu đậu kinh khủng như tôi. Thức hàng đêm không còn là việc xa lạ. Thói quen dậy sớm mỗi sáng, dần gác lại.
Khăn len đỏ cho ngày đông ấm áp, hy vọng, anh sẽ nhớ ra được anh đã quên mất điều gì… nụ cười của anh đã đánh rơi ở đâu mất rồi?

24/12, mang khăn len đến trường, chờ anh và tìm anh.

Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy anh rồi.

Cổ họng tôi đắng ngắt, trái tim như có ai đó bóp nghẹt. Em nói đúng. Không ai có thể may mắn mãi, dù đó là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hay trong cả hành trình dài tìm kiếm một người ta yêu thực sự...
Chuyện cũ.

-Có đúng là…em hết yêu anh rồi không?

Tôi không dám nhìn Kim khi nói ra câu đó. Ánh mắt tôi cứ chằm chằm vào bức tranh tĩnh vật treo ở góc phải căn phòng. Mãi đến khi thấy nàng đã im lặng quá lâu, tôi lướt ánh mắt nhìn qua. Kim cúi mặt. Mái tóc dài đen buông xõa trước ngực. Ánh đèn vàng khẽ hắt vào mái tóc, vào đôi tay trắng ngần lúc này đang đan vào nhau bối rối. Ánh sáng vàng ấm áp của quán cà phê sang trọng này đáng ra phải dùng để tăng không khí ấm cúng cho khách, không phải để chứng kiến một cuộc cãi vã như thế này. Tôi nhếch mép chua chát.

-Anh à…bố mẹ em không cho phép khi biết anh làm đầu bếp… em… em… đã thuyết phục rất nhiều nhưng có lẽ không ăn thua. Em nghĩ là… chuyện chúng mình… chắc không được rồi.

Tôi như muốn hét lên. Là phó bếp của một nhà hàng bốn sao trong thành phố, tôi có mức lương đáng mơ ước đối với đa số chàng trai trạc tuổi. Chính công việc phụ bếp ở các nhà hàng địa phương khi mới vào đại học ở Úc không chỉ giúp tôi có thêm tiền trang trải học phí mà còn tích lũy kinh nghiệm, là một ưu điểm khiến tôi được cất nhắc khi xin việc ở quê hương.

Vậy mà chẵng nhẽ nghề nghiệp của tôi không xứng đáng để bố mẹ nàng trân trọng sao? Có nhất thiết phải là kĩ sư, bác sĩ hay thầy giáo mới là đáng được nể trọng? Có khi nào đây chỉ là cái cớ để nàng xa tôi? Tôi muốn hét lên cho nàng biết những điều kia, muốn đấm thùm thụp vào mặt bàn cho hả giận. Nhưng rốt cuộc tôi chẳng làm gì cả ngoài việc ngồi lặng thinh. Cho đến lúc Kim đứng lên, nàng tất tả chạy đi, không quên buông một lời xin lỗi lí nhí trong cổ họng.

Tôi đưa tay hất đổ ly moctail trên bàn. Chất nước Soda smoothie trắng đục sóng sánh chảy tràn như một dấu chấm hết cho câu chuyện tình buồn da diết.

Cơn gió lạ

Siêu thị lúc một giờ trưa. Thật dễ hiểu khi thời điểm này vắng khách hơn mọi khi. Tôi chậm rãi cùng chiếc xe đẩy, chân rảo bước, mắt ngó nghiêng tìm khu vực thịt đông lạnh. Tôi đã xin sếp được nghỉ việc hai tuần để được thư thái suy nghĩ về mọi chuyện, mặc cho bếp trưởng luôn miệng cằn nhằn khi mất đi một trợ lý đắc lực. Nói một cách chân thành, tôi vẫn chỉ quanh quẩn trong căn hộ chung cư trên tầng chín, thi thoảng nấu món vài món ăn lạ miệng nhằm quên đi nỗi buồn trống trải xâm chiếm lấy tâm hồn. Và món thịt bò Mỹ đút lò chợt thoáng qua tâm trí tôi khi đang nằm nghe bản nhạc yêu thích trong quãng thời gian du học. Thế là tôi ở đây. Trong siêu thị thành phố. Lúc một giờ trưa và bên ngoài trời nắng như đổ lửa.

Tôi đẩy xe đến quầy tính tiền sau khi đã chọn đủ mọi nguyên liệu cho món ăn. Chợt một tiếng nói từ sau vang lên:

-Tôi nghĩ anh nên chọn rượu vang đỏ. Loại mạnh ấy. Kết hợp với những món thịt đỏ như bò Mỹ sẽ cho vị ngon đậm đà. Vang trắng chỉ hợp với khai vị thôi.



Tôi quay lưng lại. Một cô gái, dĩ nhiên là người lạ với mái tóc ngắn màu nâu đỏ bồng bềnh và đôi mắt to. Rõ ràng là vì quá lơ đễnh tôi đã lấy nhầm chai vang trắng thay vì vang đỏ như thường lệ. Ngạc nhiên hơn khi những tip trong nấu nướng như vậy chỉ có người sành ẩm thực mới biết. Tôi cố gắng mỉm cười sao cho tự nhiên nhất.

Chưa kịp đợi tôi cất lời, cô đã nói:

-Tôi không phiền khi sẽ là người trông giỏ hàng giúp trong lúc anh đổi lại chai vang khác. Dĩ nhiên, nếu anh muốn.

Đó là lần đầu tôi gặp Minh. Một cô gái đáng yêu. Chúng tôi đã đi bộ cùng nhau một đoạn dưới tầng hầm siêu thị trước khi ra về. Dừng lại trước bãi đỗ xe, tôi gãi gãi mớ tóc bù xù:

-Liệu một lời cảm ơn cho một- lời –khuyên- hữu- ích có là đủ?

- Anh nghĩ đủ hay không? Minh cho hai tay vào túi quần jeans, nháy mắt đầy tinh nghịch. “Tôi muốn nếm thịt bò Mỹ đút lò với chai vang đỏ xem nó đậm mùi đến mức nào!”

Dẫn một cô gái lạ đến căn hộ của mình, ăn uống và chuyện trò lúc cô đơn rõ không phải là phong cách của tôi, nhưng trước một lời đề nghị đầy ý nhị và dễ thương như thế thì khó lòng nào từ chối.

Bếp yêu thương

Từ buổi gặp ấy, tôi và Minh gặp nhau thường xuyên hơn, hầu hết thời gian chúng tôi dành để nghiên cứu về các diễn đàn ẩm thực, có lúc hứng chí lên tôi còn rủ Minh đi chợ sớm vùng biển để tìm các loại hải sản tươi cung cấp cho nhà hàng. Em luôn hào hứng và nhiệt tình, y hệt như con chim non ríu rít làm tâm hồn tôi bớt ưu phiền, vướng bận những gì đã thuộc về quá khứ.

Đó là một ngày trời giông bão, tôi tất tả trở về sau ca làm việc của mình. Quan sát màn mưa sau lớp kính cửa sổ căn phòng chật hẹp, tôi thoáng nghĩ vu vơ rồi chợt chạnh lòng-nỗi buồn đến sau nhiều ngày vắng bóng, khoảng trống trong tâm hồn chợt hiện hữu lúc nào không hay. Bỗng tiếng chuông cửa reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Là Minh. Em đứng co ro, hai tay ôm lấy vai, nước mưa thấm trên mái tóc nâu và làn áo mỏng. Tôi hốt hoảng:

- Sao lại ướt hết thế? Vào nhà nhanh đi em!

Em nhoẻn miệng cười rồi bước vào trong, vừa đi vừa nói: “Em ghé vào siêu thị nhưng lại quên mất mấy hôm nay trời hay mưa bất chợt. Thế là ướt!”. Lúc này tôi mới để ý em rằng tay phải em đang cầm một chiếc túi đầy ắp bơ, kem tươi, trứng và ti tỉ những thứ khác. Tôi phì cười, nói với theo:”Anh hiểu rồi, kiểu mưa lạnh đột xuất này thì butter cake có lẽ là hợp nhất. Thơm và ấm cúng.”

Theo yêu cầu của em, tôi chỉ việc nằm dài trên sô pha đợi chờ thành quả. Mùi bơ thơm nức cả căn phòng. Em thụng thịnh trong chiếc sơ mi trắng của tôi , chăm chú đổ bột vào chiếc khuôn nordic xám bạc, những sợi tóc mai xòa xòa nhìn đáng yêu vô cùng. Thi thoảng em nhìn về phía tôi và nhắc nhở không được chăm chú nhìn em quá, nếu không em sẽ làm hỏng mất.



Cuối cùng thì butter cake cũng hoàn tất. Tôi đưa mắt nhìn những chiếc bánh nhỏ, đôi cái bị lỗ chỗ vì bột nhào chưa đều, đa số đều có màu vàng ngả nâu vì nướng ở nhiệt độ cao quá. Em đưa mắt nhìn giỏ bánh rồi lại nhìn tôi, cuối cùng không nhịn được, hai chúng tôi phá ra cười giòn giã. Em đấm tay vào ngực tôi, đôi má ửng hồng ngại ngùng:

- Anh cười cái gì? Công sức nãy giờ của em đó! Nhìn tay em nè, rửa mãi mà vẫn còn mùi bơ, không hết được.

Tôi nhìn những ngón tay đang chìa ra trước mặt, đôi bàn tay trắng với những ngón tay hồng hồng không cầu kì, tô vẽ gợi lên trong tôi một cảm giác khó tả. Một điều gì đó như yêu thương vừa trỗi dậy. Ngoài trời mưa vẫn còn rơi xám xịt. Mùi bơ thơm nức. Tôi cầm lấy đôi bàn tay ấy, khẽ kéo em về phía mình và đặt lên đôi môi tinh khôi một nụ hôn sâu. Đôi mắt đen mở to nhìn tôi kinh ngạc, rồi em cũng bị cuốn theo tôi trên vòng xoáy ấy. Ngoan ngoãn và dịu êm.

Quá khứ hồi sinh

Sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của tôi diễn ra khác mọi năm- nghĩa là không tụ tập bạn bè ăn uống, đi bar như thường lệ. Tôi muốn một điều gì đó khác biệt và Minh gợi ý một ý tưởng tuyệt vời: cùng nhau trang trí lại căn hộ và tổ chức party tại gia-dĩ nhiên sẽ chỉ có hai đứa. Sau mấy ngày hì hục chuẩn bị, cuối cùng chúng tôi đã có một ngày đáng nhớ. Dưới ánh nến lấp lánh, em rạng rỡ nhìn tôi cười:

- Em có món quà đặc biệt muốn cho anh xem.

Khẽ cúi người, em đưa tay vào túi xách lấy ra một khung ảnh nhỏ bằng gỗ có hình tôi và em trong đó. Không khó để tôi nhận ra đó là tấm hình được chụp nhân dịp chuyến đi chợ hải sản cách đây hai tháng. Em mím môi, nói tiếp:

- Không phải tự dưng em tặng anh món quà này đâu. Hôm trước, em..em phát hiện thứ này trong phòng anh… Em mong anh không nghĩ em là kẻ tò mò, tự tiện…Em mím môi, ngập ngừng đưa tay vén tóc mai: “Chỉ là… chỉ là em nghĩ đã đến lúc anh nên bắt đầu một câu chuyện mới, cùng em."

Tôi nhìn trân vào chiếc khung ảnh em mới chìa ra. Là tấm ảnh của tôi và Kim. Kể từ ngày chia tay hôm đó chính tôi đã gói ghém mọi thứ có liên quan tới cô ấy và cất hết. Từ con mèo bông, túi xách cho đến những vật nhỏ linh tinh như quyển sổ, caravat, nước hoa, đồng hồ… Duy chỉ có chiếc khung ảnh này là tôi giữ lại. Chỉ vì nụ cười của Kim trong tấm hình này ngây thơ quá. Sự ngây thơ hiếm có của một cô gái thông minh, sắc sảo luôn biết mình cần gì và phải làm những gì. Tôi mặc chiếc áo sơ mi bạc phếch, tay khẽ vòng qua ôm hờ lấy eo cô ấy. Kim dựa khẽ vào ngực tôi, ánh mắt đôi chút rụt rè nhưng lấp lánh đầy hạnh phúc. Quần áo chúng tôi hơi bẩn và đôi chỗ còn rách-dư âm của những ngày lăn lộn ở vùng quê miền núi. Bao nhiêu kí ức hiện về làm tim tôi đau nhói. Khẽ đưa tay chạm vào tấm hình, tôi nói như trải lòng:

- Anh không nghĩ là mình lại xúc động như thế này… Quá khứ lúc nào cũng đẹp... em nhỉ ?

Minh nhìn tôi, đôi mắt sững sờ rồi chuyển sang ngân ngấn nước đầy thất vọng. “Em hiểu rồi, anh à… Có lẽ anh còn yêu chị ấy nhiều… Có lẽ em vội vàng quá, em xin lỗi… ”

Ai cũng đã từng làm những việc khiến bản thân phải sống trong ăn năn hối hận. Và cũng chính vì câu nói ấy mà lần thứ hai tôi chứng kiến một cô gái bỏ chạy ra khỏi cánh cửa cuộc đời mình.

****

Lại một ngày mưa. Tôi không nhớ đã bao nhiêu ngày từ nụ hôn đầu tinh khôi ấy, không nhớ đã bao nhiêu lâu từ hôm Minh bước khỏi cuộc sống của tôi. Từ dạo đó, em tắt máy điện thoại. Tìm đến địa chỉ em cho tôi thì lúc nào cánh cửa cũng im lìm vắng lặng. Thế giới của em và tôi không còn điểm chung như trước. Tôi như một kẻ điên dại sống trong dằn vặt, thầm nguyền rủa chính bản thân mình . Có hôm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả áo. Tôi thấy Minh. Thấy mớ tóc nâu đáng yêu cọ vào má, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ tôi đầy âu yếm. Thế rồi tự dưng em chạy xa khỏi tôi, xa mãi, biến mất vào cánh rừng khiến tôi không thể nào đuổi kịp.


Giấc mơ ấy ám ảnh tôi mãi. Em còn hơn cả những giấc mơ, theo tôi đến từng giây, từng phút cả trong thực tại. Chưa bao giờ tôi thấy mình nhớ một ai nhiều đến thế. Kể cả Kim. Toan bước đến bàn làm việc- nơi giờ đây tấm ảnh của em và tôi được đặt ngay ngắn thì bỗng bàn chân chạm phải một vật gì đó. Tôi cúi xuống. Ở góc bàn chìa ra một tấm thiệp màu ngọc. Có lẽ em cất cùng tấm hình và định sẽ đưa tôi nhưng rồi tôi đã phá hỏng tất cả. Vội vàng mở ra, nét chữ em hiện ra tròn trịa đáng yêu vô cùng:

“Chúc mừng sinh nhật anh của em!

Anh ơi, anh có tin vào định mệnh? Hãy khoan trả lời. Để em kể cho anh nghe chuyện này nhé! Anh còn nhớ hôm đầu tiên mình gặp nhau trong siêu thị không? Trước khi gặp anh em đã lang thang trong quầy sách và thật tình cờ , em đọc đúng công thức món bò Mỹ đút lò với rượu vang đỏ, chính sự may mắn ấy là cái cớ để em bắt chuyện với anh đấy. Một chàng trai với khuôn mặt đáng yêu nhưng ẩn chứa một nỗi niềm riêng khó diễn tả. Nhưng không ai có thể may mắn hoài anh nhỉ, chính điều này đã lí giải vì sao một đứa con gái rành tip nấu món Âu Mỹ nhưng lại nhào bột không đều và nướng bánh suýt cháy :D. Em phải cảm ơn anh vì chính anh đã giúp em hiểu về một thế giới tưởng như chỉ loanh quanh với xoong nồi nhưng thật ra lại đầy màu sắc và mùi vị.

Happy birthday my cookie,

P/s: Em yêu anh, nhiều hơn anh có thể tưởng tượng.

Kí tên: Thiên thần hộ mệnh của anh.”

Cổ họng tôi đắng ngắt, trái tim như có ai đó bóp nghẹt. Nước mắt tôi lăn dài, thấm ướt cả tấm thiệp. Em nói đúng. Không ai có thể may mắn mãi, dù đó là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hay trong cả hành trình dài tìm kiếm một người ta yêu thực sự. Biết yêu thương và trân trọng những gì cuộc sống ban cho ta là cách để giữ may mắn ấy trường tồn. Tôi dựa lưng vào tường, ngồi bất động. Nếu thượng đế rủ lòng cho tôi cơ hội thứ hai được gặp lại thiên thần của mình, tôi hứa sẽ không để em vụt đi mất.


Người ta nói: Chia tay xong mong làm bạn. Nhưng với anh, tình bạn ấy quá mong manh mà chẳng bao giờ anh có thể chạm vào được nữa...
Tình yêu thường được bắt đầu đôi khi không hiểu lý do vì sao. “Đừng hỏi vì sao anh yêu em”, người ta không thể nào lý giải nổi những rung động của trái tim, hay sự khờ khạo của lý trí. Để rồi đến khi kết thúc, người ta lại đổ lỗi cho mọi thứ, và mong sao những giọt nước mắt có thể cuốn trôi đi tất cả. Anh lại khác, thậm chí, anh còn chẳng cho cô một lý do. Mực có thể tẩy được, còn ký ức… thì không

Anh vẫn biết rằng, mình đã chà đạp lên người con gái mình yêu thương nhất, người con gái mà cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng bao giờ trả hết tình thương cho cô ấy. Vậy mà, anh vẫn quyết định rời xa cô. Không phải vì anh hết yêu cô, mà vì hai chữ “cuộc sống”, cuộc sống thường không giống với cuộc đời.

Có lẽ sẽ nhiều người đổ lỗi cho anh là thằng hèn, là người không có dũng khí, là người không biết bảo vệ hay chung thủy với người yêu mình, là người đánh đổi công danh sự nghiệp trên nỗi đau mà cô phải chịu. Anh bỏ ngoài tai tất cả dư luận xã hội, gia đình, bạn bè, anh quay lưng trên những giọt nước mắt đớn đau của cô, để dằn lòng chọn cho mình một cô người yêu xinh tươi ngay sau đó. Anh cố tình làm như vậy để cô có thể quên anh nhanh hơn. Nhưng anh đâu hiểu rằng, nếu anh không làm như thế, cô vẫn có thể chấp nhận và quên anh.

Thậm chí, điều đó còn dễ dàng hơn rất nhiều.

Từ ngày chia tay, anh hút thuốc nhiều hơn. Trên bàn làm việc của anh, những đầu lọc, những khói, những cái suy nghĩ trầm tư. Đôi khi làn khói thuốc ấy làm anh nhớ đến cô… Nhưng anh biết mình chẳng còn tư cách gì để gọi một cuộc điện thoại hay nhắn một tin nhắn. Hỏi thăm ư? Chúc ngủ ngon ư? anh sẽ lại làm cô buồn và nghĩ ngợi nhiều. Chẳng thà cứ làm một thằng đểu như mọi người vẫn nói với cô.

Đêm mưa lạnh. Anh nhớ đến cô. Facebook của cô, anh không nằm trong danh sách bạn bè. Anh lập một cái face mới, giả vờ làm một người quen của cô để cô đồng ý kết bạn. Và anh dõi theo từng bước chân, từng suy nghĩ, từng hành động của cô như thế. Lặng lẽ, âm thầm… Lòng anh thấy xót xa khi biết cô ốm, anh thấy đau khi cô nói ngã xe. Với anh, người con gái anh yêu, đã yêu, và bây giờ vẫn yêu ấy, còn rất yếu đuối…

Một tháng, hai tháng… rồi tám tháng trôi qua. Anh muốn gặp cô. Anh đã chủ động gọi điện mời cô đi uống nước. Cô đồng ý. Anh lại sửa soạn cho mình cái dáng vẻ bất cần, chua chát, để đả kích, để làm cô buồn. Dù thật tâm, anh không muốn thế. Anh không còn tin vào mắt mình, cô đã thay đổi, từ dáng vẻ bề ngoài, từ cách nói chuyện. Cô nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Nhưng anh biết, đằng sau nụ cười ấy, là những giọt nước mắt nuốt vào trong. Anh hỏi cô rất rất nhiều, và cô cũng vậy. Từ ngày chia tay, hai người thỉnh thoảng vẫn nói chuyện, nhưng chưa bao giờ cô hỏi anh “Anh có hạnh phúc không?”. Cô chỉ dặn anh, bình an và may mắn. Khi cô quay lưng bước ra về, anh thấy mắt mình cay xè, và bất chợt cười chua chát “Mình ơi, anh xin lỗi!”.



Tình yêu của anh và cô bắt đầu khi còn là cái thời hoa phượng đỏ ấy. Nhưng cô đã từ chối anh vì sợ ảnh hưởng đến học hành. Anh vẫn quyết tâm theo đuổi cô. Cho đến năm thứ hai đại học, trước tấm chân tình của anh, cô đồng ý. Tình yêu của thời sinh viên đói khổ ấy, nghèo mà vui, ấm áp và hạnh phúc. Người ta đâu cần trao nhau những món quà được tính bằng bao nhiêu tiền, mà với cô, hạnh phúc chỉ đơn giản, là được nhìn thấy anh, hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp cũ dưới trời đêm Hà Nội, ngửi mùi hoa sữa… Còn với anh lúc đó, chỉ là được ôm cô thật chặt từ phía sau, nghe cô gọi “Mình ơi”… Bây giờ, đó là thời xa vắng…

Giờ đây, anh đã có người yêu mới, nhưng anh biết, sẽ chẳng bao giờ anh quên được cô, cả cuộc đời này, anh nợ cô quá nhiều… Đôi khi anh muốn chia tay người yêu hiện tại, nhưng anh lại muốn, mình làm một thằng đểu của cô, để cô quên anh nhanh hơn. Có lần, người yêu mới của anh đòi cầm điện thoại để kiểm tra. Ừ, thì anh đồng ý. Tối hôm ấy, cô lại nhắn tin vào máy anh. Tình bạn, tình yêu… đủ để cô nhận ra, người nói chuyện với cô, không phải là anh… Trưa hôm sau, anh gọi điện giải thích. Cô chỉ cười “Tại sao phải giải thích?”

Cuộc sống vẫn cứ như vậy trôi qua, anh vẫn dõi theo cô mỗi ngày như một thói quen không thể bỏ. Có những lúc cô đi dạy thêm về muộn, anh lái xe theo sau. Lúc cô phải đi ăn uống với khách hàng. Anh cũng ngồi một bàn gần đó. Và cô vẫn không hay biết gì… Đôi khi anh tự hỏi “Mình đang làm gì thế này?”


Ngày hôm nay, anh sững sờ khi nhận được tin, còn 5 ngày nữa cô sẽ đi nước ngoài. Cô sẽ sang Mỹ du học và ở lại luôn cùng với cô chú. Anh gọi điện ngay cho cô

- “Thế là thế nào? - Anh hỏi. Cô cũng chỉ lại cười:

- “Em muốn bắt đầu cuộc sống mới”.

5 ngày nữa. Anh không muốn cô đi, anh muốn cô ở lại. Nhưng vì cái gì, anh có là gì của cô nữa đâu. Những tổn thương anh gây ra cho cô chưa đủ sao. Anh lao vào rượu, anh cãi nhau với người yêu mới không lý do, anh đi đêm nhiều hơn… Nhìn cô đóng cổng nhà, anh lại quay lưng ra về, chua chát và đau nhói.



Trở lại nơi bàn làm việc, bật máy tính, tìm trong ổ cứng những kỷ niệm về anh và cô. Anh nói dối cô, anh đã xóa hết rồi, thư đã đốt hết rồi, những gì cô tặng, đã cho hết rồi. Nhưng thật ra, anh vẫn giữ, vẫn trân trọng, nâng niu từng chút một. Yêu anh, từ khi yêu anh, cô đã khổ rất nhiều… Còn tương lai, anh không thể bắt cô chờ đợi. Nhà anh lại không giàu có như người ta, anh còn phải lo cho 3 đứa em, lo cho bố mẹ đang già yếu.

Gánh nặng anh đang mang trong mình đã buộc anh hi sinh tình yêu của mình, khi anh không muốn cô bỏ tuổi xuân vì anh. Anh, thậm chí còn không biết bao giờ mình có thể tiến tới hôn nhân. Anh, thậm chí đôi lúc còn không dám đối diện với cô. Anh không muốn cô khổ vì anh thêm nữa. Một nỗi sợ mơ hồ trong anh… Và anh nói chia tay cô, mặc cho cô ngã quỵ gần tháng trời trên giường bệnh… Hãy cứ để cô nghĩ rằng anh là một thằng đểu như thế…

Còn một ngày nữa cô bay. Liệu cô có muốn gặp anh không? Anh muốn cô ở lại, nhưng với tư cách gì, với quyền gì? Bất chợt anh nhớ cô, nhớ cô vẫn thường nói với anh rằng: “Đôi khi con người ta cứ mải mê lao vào những cuộc tìm kiếm hạnh phúc, để rồi có lúc chợt nhận ra rằng, hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình, nhưng lại không có đủ can đảm và dũng khí, để cúi xuống nhặt nó lên”… Hãy để cho cô ra đi tìm sự nghiệp và hạnh phúc mới của mình? Hay nói thật lòng mình với cô? Đâu mới là cái anh cần làm. Bản thân anh biết, cô không trách anh, không hận anh, không ghét anh. Bản thân anh biết, cô hiểu anh vì sao lại làm như vậy với cô.

Nhưng, chính anh, vẫn đang tự tạo rào cản vô hình với cô… Mà có lẽ, hai người sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nhau qua cái rào cản ấy nữa…

Còn một ngày nữa cô cất chuyến bay… Hạnh phúc thật sự… Đang nằm ở nơi đâu?


Phi trường rộng thênh thang và náo nhiệt. Huy một mình kéo lê chiếc va li dưới sàn. “Trời hôm nay xanh thế!” - hắn nhủ thầm rồi mỉm cười đắc chí về cái sự “sến” của mình.
Huy bắt vội chiếc taxi rồi gửi mảnh giấy nhàu nát có ghi địa chỉ nhà đến bác tài xế. Không quá khó để ông có thể nhận ra rằng địa chỉ này mình đã từng đi qua vài lần. Riêng đối với Huy, hắn chẳng nhớ gì đường sá Sài Gòn, huống hồ ba mẹ hắn vừa chuyển sang khu chung cư mới cách đây vài năm. Hầu như tất cả đều xa lạ khi hắn tình cờ bắt gặp những con đường đông đúc người qua lại mà xe bon bon chạy qua. Xe chạy chậm dần.

“Lại kẹt xe!” - hắn lầm bầm chửi thầm rồi đút tai phone nhún nhảy theo bài I’m sorry. Từ bên kia đường, có một cô bé xinh xắn đi ngang qua. Nàng để tóc dài ngang vai, chiếc áo sơ mi trắng ủi vội còn in vài vết nhăn và chiếc quần jeans đen giản dị. “Thật hậu đậu như ai kia!”, hắn bỗng thấy chột dạ. Xe tiếp tục đi, hắn nhanh chóng chọn bài “Tìm lại” rồi cười một mình. Chắc chắn hắn về đây còn vì một lí do khác…



Huy đứng trước ngõ vào khu chung cư. Con đường ngoằn ngoèo đến nhà quả thật khiến chàng trai 17 tuổi trông có vẻ xù xì gai góc này nản chí. Hắn rút chiếc iphone từ trong túi ra, nhẹ nhàng giang tay hít thở không khí ở “quê” chưa được bao lâu thì bỗng dưng thấy bàn tay mình trống không đến lạnh toát. Một kẻ lạ mặt chạy sượt qua đánh vào vai hắn một cái đau điếng. Nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ thảnh thơi trong đầu mình, Huy chỉ kịp hét lên “Á, cướp” rồi cố dốc hết sức đuổi theo dù biết khoảng cách khá… vô vọng. Bỗng dưng hắn cảm nhật có một ai đó đang từ xa chạy theo hắn. Cô gái lao người về phía trước như một mũi tên. Chẳng mấy chốc cô đã đuổi kịp tên cướp, ngáng chân hắn ngã rồi nhanh chóng “thu hồi” lại chiếc điện thoại:

-Của cậu này. Lần sau cẩn thận nhé!.

Huy thở phào kiệt sức… do chạy. Hắn vừa định ngước mặt lên cảm ơn thì bỗng thấy tim mình như ngừng đập. Hắn bối rối chỉ tay vào mặt cô gái:

-Chị… chị…

Người đối diện với Huy cũng ngạc nhiên không kém. Cô bạn nhanh chóng xóa bỏ phút “đứng hình” ngượng nghịu bằng nụ cười tươi rói trên môi:

-Em về rồi à? Sao không báo chị biết?

-Giới thiệu với em, đây là Thiện – bạn thân của chị. Hạ Anh vẫn tiếp tục dùng “chiêu” nụ cười để đón tiếp “người quen”.

Huy mỉm cười lạnh lùng. Dù sao thì, đối với hắn, việc quan trọng bây giờ là ngồi… ngắm Hạ Anh – “tri kỉ” với hắn hồi còn nhỏ từ lúc hắn mới “chân ướt chân ráo” cùng với ba mẹ chuyển lên Sài Gòn sinh sống. Tuy nhiên, vẫn là phép “lịch sự”, hắn nhanh chóng đổi sang “thần sắc” thánh thiện khi bắt gặp những tia nhìn từ Thiện đang chiếu thẳng vào mình:

-Chào anh. Em là Huy – em trai “đặc biệt” của chị Hạ Anh mới từ Anh về nước.

-Ồ, chào em. Thiện đáp gọn lỏn.

Không khí đang yên ổn bỗng dưng căng thẳng đến mức ngột ngạt, câu đùa “Em này!” của Hạ Anh nhanh chóng được thốt ra. Thế nhưng, dường như mọi thứ lại không được suôn sẻ cho lắm. Hạ Anh vẫn cố “cứu vãn”:

-Hay là tụi mình đi đâu chơi nhé! Hè này em mới có dịp về đây mà.Em còn nhớ gì Sài Gòn không Huy? Có lẽ em đi từ hồi còn nhỏ xíu, để chị…

-Thôi, hai người đi đi. Đến giờ mình đi học thêm Anh Văn rồi! Thiện cắt lời.

Không kịp để cho Hạ Anh nói gì, Thiện cười nhẹ rồi chào tạm biệt cô lẫn Huy ra về. Nhận ra gương mặt Thiện thoáng buồn nhưng Hạ Anh chưa kịp nói gì thì Huy đã nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ đang len lỏi trong người cô:

-Này chị, giờ mình đi đâu đây?

-Ừm, để chị nghĩ xem…

-Hay là mình đến chỗ này thử xem.



Như chợt nhớ ra điều gì, mặt Huy sáng bừng lên. Hắn cười khoái chí rồi kéo tay Hạ Anh lên chiếc xe máy rồi rồ ga trên đường với tốc độ khiếp đảm. Chuyện! Hắn đã từng “học lỏm” học chạy xe máy từ cậu bạn ở bên Anh trong một lần về quê cậu ta chơi. Mặc dù biết rõ mình đang “phạm pháp” (chưa đủ 18 tuổi) nhưng Huy vẫn mặc sức những lời từ khuyên nhủ cho đến… la hét của Hạ Anh.

Hạ Anh không dấu nổi vẻ bất ngờ khi đứng trước cửa tiệm… KFC. “Thì ra đây là “ước-mơ-thầm-kín” của cậu em trai “kết nghĩa” nhỏ hơn mình một tuổi đây sao?” Thấy Hạ Anh bỗng dưng cười to, Huy bất giác nhìn cô:

-Có chuyện gì mà chị cười?

-Thế năm xưa ai nói với chị là “nơi này chỉ có mấy đứa con nít mới vô!” thôi hả?

-Chuyện xưa xửa mà chị cũng nhớ được sao? Em phục chị sát đất luôn đó! Huy vờ giơ tay nắm đấm lên mặt Hạ Anh.

Tiệm KFC quen thuộc mà “ngày xưa hai đứa đã từng đến” giờ đã thay đổi nhiều. Đối với Huy, đó là cả một cuộc “cải cách” tuy chưa xuất sắc nhưng cũng rất đáng hoan nghênh. Bởi tiệm không giống các tiệm thông thường mà như một công viên Disneyland thu nhỏ với hàng loạt hình ngộ nghĩnh dễ thương được treo và dán đầy tường.Hạ Anh mỉm cười:

-Vẫn là em Huy của chị ngày xưa nhỉ? Vẫn thích Mickey và Mimi. Cô thở dài. Có điều giờ đây em trông lớn và sành điệu quá, bà chị già cằn cỗi này sao địch nổi với em đây?

-Đó là do em vẫn còn ngây thơ nên thích chúng thôi. Huy lườm rồi bất giác bụm miệng cười. Chị vẫn thế nhỉ, vẫn tóc dài, vẫn sơ mi, vẫn nhiều chuyện, vẫn… dễ thương như ngày xưa.


Hạ Anh vờ đánh mấy cái vào lưng Huy. Huy nhanh chóng kéo tay bà chị “dở hơi” này ra rồi rành rọt từng chữ:

-Năm tới chị học lớp 12 à?

-Ừ. Sao em lại biết?

-Chị tưởng em không biết đếm năm chắc. Huy nhấm ngụm Coca một hơi rồi ngán ngẩm nhìn lấy khẩu phần spaghetti trước mặt. Vừa nãy anh Thiện bạn chị cầm cuốn sách Vật Lý 12 to tổ chảng đó thôi.

-Ừ. Vừa nãy tụi chị vừa đi học thêm về, tình cờ gặp em đấy!

-Ai chẳng biết. Mặt Huy tối sầm lại. “Tụi chị”, nghe thân thiết quá nhỉ.


Nghĩ Huy đơn giản chỉ đùa chút cho vui. Hạ Anh không bận tâm gì nhiều, bất chợt cô bỗng nhớ lại ánh mắt ban nãy của Thiện. Điều đó làm cô cảm thấy bứt rứt kinh khủng. Trời bỗng đổ cơn mưa, Hạ Anh khẽ nhìn ra ngoài trời, cô giật mình nhớ lại cách đây 5 năm. Ngày đó cũng mưa, ngày mà Huy vừa sang Anh. Hai đứa bắt đầu quen biết nhau từ khi gia đình Huy chuyển lên Sài Gòn sống đối diện với nhà cô. Lúc đó, Hạ Anh học lớp 5 trong khi Huy mới học lớp 4. Ban đầu là những lần cãi tay đôi do Huy suốt ngày mở nhạc ùm beng khiến cô không tài nào tập trung học bài nổi. Sau đó là những câu nói đùa vu vơ, và cuối cùng là trở thành “chị em kết nghĩa” từ lúc nào không hay. Tuy chỉ mới biết nhau chưa tròn một năm nhưng những kỉ niệm cũng như tình cảm của hai người cứ tăng lên theo cấp số nhân.

Ngày Huy ra đi, Hạ Anh đã khóc rất nhiều nhưng đứng trước mặt Huy thì sự đáp trả lại là… một nụ cười. Lúc ấy cô còn quá nhỏ nên không cũng chẳng muốn phân định tình cảm rõ ràng vì suy nghĩ: "Chỉ là chị em”. Những ngày sau đó, cô bé mới lớn ấy sống như bị trầm cảm. Và thế là, Thiện đến bên cô, như một người bạn thân thực sự. Thiện chăm sóc, thăm hỏi mỗi khi Hạ Anh bị cảm.Thiện chia sẻ, chúc mừng những niềm vui, nỗi buồn mà cô phải gánh chịu thường ngày. Tình cảm giữa cô và Thiện cũng lớn dần lên theo năm tháng. Dần dần, Hạ Anh cũng bớt nhớ nhung về Huy, những xúc cảm mà ngày xưa cô có bỗng dưng bị chôn chặt vào chiếc hộp mang tên “quá khứ”.

Huy xoay người, cuộn tròn trong chiếc chăn, bất đắc dĩ lắm hắn mới nhìn chiếc đồng hồ bị mình đá xuống giường một cách thô bạo và thừa nhận rằng đã hơn 8 giờ sáng. Ngay sau hôm vừa về nước, Huy bị cảm li bì suốt 2 ngày do dầm mưa từ tiệm KFC về với Hạ Anh. Và đây là ngày thứ ba ,Huy bỗng cảm thấy cơ thể mình dễ chịu một cách tuyệt đối. Hắn chải sơ hàm răng vốn trắng đều và đẹp, khoác chiếc áo sơ mi trắn phẳng phiu lên người.



Rút chiếc iphone đã được sạc đầy pin, hắn dò số Hạ Anh rồi nhắn dòng chữ: “Chi dang o dau” (chị đang ở đâu). “Thu vien”. (Thư viện) - Hạ Anh nhanh chóng trả lời. Xưa giờ, bất kì đứa con gái nào khi nhắn tin với hắn cũng dài ngoằng lê thê, không thuộc dạng “bày tỏ trực tiếp” thì cũng “A!Tớ lộn số”. Dĩ nhiên Huy biết tỏng nhưng thôi, hắn muốn cảm giác được người khác quan tâm như thế, và đặc biệt hắn thích nhận được những tin nhắn ngắn gọn từ Hạ Anh. Vì sao thì hắn cũng không biết rõ. Chỉ có điều, hắn muốn nhận được nhiều hơn là tình cảm chị em hay hàng-xóm-khi-bé đơn thuần.

Chưa kịp nói hết câu: “Con không ăn sáng nha mẹ”, hắn rồ ga phóng đến thư viện trung tâm thành phố nhờ… hỏi đường hết người này đến người nọ. Huy ngần ngại đứng trước cửa thư viện để tìm Hạ Anh, bất chấp những lời xì xào nhỏ to của những người xung quanh mình. Không nhiều chuyện sao được khi người ta thấy một chàng trai cứ thập thò ngoài cửa, có mái tóc được dựng kĩ, chiếc kính gọng đen nổi bật trên làn da trắng bóc và ăn mặc hết sức thời trang.

Huy đã tìm được mục tiêu cần tìm. Hạ Anh và Thiện dường như đang trò chuyện rất hăng say. Đó là lần đầu tiên hắn thấy Hạ Anh cười to và tự nhiên như thế, ngay cả hắn cũng chưa từng bắt gặp bao giờ. Huy cảm nhận được ánh mắt chứa đầy tình cảm mà Thiện dành cho Hạ Anh. Và thế là hắn… ghét Thiện ngay từ lần gặp đầu tiên, cho dù hắn cũng bảnh trai như ai kia. Huy không suy nghĩ thêm, hắn hiên ngang bước vào thư viện rồi kéo xềnh xệch Hạ Anh đi.Thấy vậy, Thiện đuổi theo:

-Em làm gì thế? Em có biết đây là thư viện không?

-Tôi không phải là con nít mà cần anh nhắc. Huy nhún vai,.

-Thế em đang kéo Hạ Anh đi đâu vậy? Thái độ như thế là bất lịch sự lắm. Ngay cả điều cơ bản như thế mà em cũng không biết hả?

-Thôi đi! Tôi không cần anh dạy khôn!

Huy hét lên. Ngay cả cô bé ngồi trong góc phòng thư viện đang chăm chú vô từng trang sách cũng phải ngẩng đầu lên thắc mắc. Hạ Anh lên tiếng giảng hòa. Khuôn mặt Huy tối sầm, bàn tay nắm chặt lộ rõ vẻ tức tối. Thiện nhìn chằm chằm vào Huy, ra hiệu theo kiểu “Em vẫn còn con nít lắm!”. Huy tiếp tục kéo tay Hạ Anh rồi bỏ đi, để mặc Thiện đứng trời trồng giữa bao nhiêu ánh nhìn chiếu thẳng vào mình. Thiện từ tốn ngồi xuống, mỉm cười nhẹ nhàng vì dường như anh đã hiểu mọi chuyện.

-Hóa ra em muốn đưa chị đến đây à? Hạ Anh mỉm cười nhìn ngôi trường tiểu học ngày xưa mà cô và Huy từng học.

-Chị không giận em chuyện hồi nãy sao?

-Không sao đâu em. Hạ Anh cười tít mắt.

-Đây là chiếc ghế đá ngày xưa mà em và chị hay ngồi nhất. À, chị còn nhớ con bé Su ngày xưa không? Trời ơi, mỗi lần nhắc đến là em lại thấy buồn cười vì lúc ấy nó mập, dữ dằn và suốt ngày khóc lóc lẽo đẽo theo chị em mình đòi… chơi chung.

-Ừ. Hạ Anh bật cười. Mà giờ cô bé ấy sang định cư ở Mỹ luôn rồi. Chị nhớ em ấy ghê.

Thoáng bắt gặp Hạ Anh đang nhìn xa xăm. Đôi mắt cô trông buồn và trong veo đến mức lạ kì. Huy bất giác mỉm cười, rõ ràng đây là khoảnh khắc hắn được trông thấy mặt cô theo khía cạnh gần nhất. Hắn buông lơi câu nói:

-Vậy, chị có nhớ em không?

-Hả?

Hạ Anh giật mình, cô bối rối quay sang nhìn Huy. Đôi mắt Huy nhìn chằm chằm vào Hạ Anh theo kiểu nghiêm túc đến lạ. Nhanh chóng lấy lại được vẻ bình tĩnh vốn có của mình, Hạ Anh cười xòa cô gắng xoay sở:

-Dĩ nhiên rồi. Em là em trai của chị mà.

-Chỉ là em trai? Huy bỗng dưng ngắt lời. Có phải là vì tại anh Thiện không? Hắn cười buồn.

Hạ Anh không nói gì. Cô nhìn mông lung ra khung cảnh trước mặt. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt nặng trĩu như những nỗi niềm của cô gửi vào đó. Gió thổi ngày càng mạnh hơn, đám trẻ con đang ríu rít chơi cầu tuột, đu quay trong sân trường bỗng chốc chạy ùa vào phòng chờ trú mưa.Chỉ có cô và Huy vẫn ngồi yên lặng trên ghế đá dưới tán lá phượng. Cô đứng lên, nhẹ nhàng mỉm cười nói với Huy: "Vào thôi em!” thì Huy kéo tay cô lại:

-Chị trả lời em đi, có phải không?

Huy nắm chặt lấy bàn tay Hạ Anh khiến cô đau điếng. Khuôn mặt Huy ướt nhòe nước, chẳng biết có phải tại vì mưa hay không. Nụ cười ấy, ánh mắt buồn ấy làm Hạ Anh thấy đau xót trong lòng. Đúng vậy, trước đây cô đã từng có cảm tình, đã từng rất đau khổ vì sự ra đi của Huy - nhưng tất cả chỉ là xao xuyến của một cô nhóc. Cô không thể lấy tình cảm của mình với Thiện để đánh đổi những bồng bột một thời với Huy:

-Đúng vậy.

Hạ Anh đứng nhìn Huy một lúc lâu, nhưng Huy không ngước nhìn lên. Huy chăm chú nhìn từng giọt nước mưa đang bắn tung tóe vào mặt mình. Hắn nhẹ nhàng buông tay Hạ Anh:

-Chị về đi!



Huy nhìn khắp sân trường. Đám trẻ con đã được phụ huynh nhanh chóng đón về. Có đứa thì khóc lóc đòi ở lại chơi tiếp, số khác thì lộ rõ vẻ vui mừng vì được ba mẹ mang đồ ăn trưa lên.

Hạ Anh khom mình xuống, nâng người lên một khoảng. Cô bắt đầu chạy, nhắm mắt và lao về phía trước như một mũi tên vô hướng. Cuối cùng cũng đến đích:

-Chị chạy kiểu gì thế? Sao lại mất tận 7 phút 13 giây thế này? Cậu nhóc đứng trước mặt cô tỏ vẻ như một “ông cụ non” - Huy gõ mạnh vào đầu cô.

-Em tưởng ai cũng chạy nhanh như em chắc. Hạ Anh buồn rầu lầm bẩm. Chính vì thế nên chị mới nhờ em làm “huấn luyện viên” dạy chạy cho chị để đi thi chứ!

Huy vờ lườm cô khiến Hạ Anh không nhịn được cười vì độ “sến” và “trẻ con” của hắn (Dù hai đứa lúc này cũng chỉ là học sinh tiểu học thôi). Bất giác Huy nhìn Hạ Anh cười gian mãnh:

-Em có cách này khiến chị chạy nhanh được đây!

-Cách gì? Hạ Anh mừng rỡ hỏi.

-Chị cứ tưởng tượng em đang ở vạch đích này: Là một thằng con trai đẹp trai nhất quả đất, đứa em mà chị thích nhất. Không thôi thì… Huy ngập ngừng. Nghĩ em là cái bánh kẹp hamburger hay ly Coca mà chị thích cũng được.

Hạ Anh phát cáu khi nghe cái kiểu nói chuyện… “dẻo miệng” của Huy. Hai đứa cứ chạy lòng vòng khắp sân trường chơi trò đuổi bắt dù trời vẫn đang mưa”.



Mỉm cười, Huy mở mắt. Trước mặt hắn chỉ hoàn toàn là một cái sân trống không.

Nỗi buồn ập đến trong tim Huy. Cổ họng nghẹn ứ, từng giọt nước mắt cứ tuôn rơi chẳng thể nào ngừng được. Lẽ ra hắn đã phải cảm nhận được điều đó từ những bức mail, những tin nhắn ngắn gọn mà Hạ Anh gửi đến mỗi tháng. Đáng lẽ ra, khi biết Hạ Anh sống vui vẻ mà không có mình, Huy nên mừng mới phải. Huy vùi mình vào cơn mưa, úp mặt vào hai bàn tay trắng ngần bật khóc thành tiếng.

Huy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến giờ bay về Anh.

Nhanh chóng lấy lí do vì phải chuẩn bị bài vở sau khi nhập học cũng như những hoạt động ngoại khóa của trường bên ấy, Huy thoát khỏi sự “tra khảo” với ba mẹ vì trước khi về cậu đã hứa: "Sẽ ở lâu nhất có thể”. Đằng này chưa được một tuần mà hắn đã “khăn gói” ra đi. Đôi lúc ba mẹ hắn cũng thắc mắc thật, nhưng thôi, hắn cũng đã đủ lớn để tự quyết định cuộc sống riêng của mình.

Hôm nay trời lại mưa. Hắn cùng với ba mẹ đến phi trường. Nhìn qua ô cửa kính chiếc xe taxi, hắn bất giác thở dài. Có lẽ Hạ Anh đã giận hắn từ hôm đó mất rồi, nhưng hắn không hối tiếc vì đã bày tỏ hết tình cảm của mình. Một anh chàng cung Nhân Mã đầy nghị lực như hắn chắc chắn sẽ vượt qua được mọi thứ, kể cả trường hợp khó nhằn này. Huy ôm chầm lấy ba mẹ, bịn rịn với lời dặn dò của họ, Huy thoáng thấy tiếc nuối. Nhìn từ xa, hắn trông chờ một người, nhưng có lẽ người đó sẽ không tới.

-Huy!

Tiếng gọi to giữa trời mưa khiến Huy đang lúi cúi xách đồ ở dưới phải ngước nhìn lên. Hắn cố giấu niềm vui, mỉm cười nhẹ nhàng:

-Chị đến tiễn em à?

-Chị không đến để tiễn em. Chị chỉ muốn hỏi em, vì sao em lại bỏ chị mà đi như thế. Chừng nào em về
Huy cụp mắt xuống, cố nặn lấy một nụ cười

-Em cũng chưa biết, nhưng chị hãy chờ đi. Em chắc chắn khi về sẽ có món quà đặc biệt dành tặng cho chị.

Giọt nước mắt lại khẽ khàng rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Anh. Bên cạnh cô còn có Thiện, Huy thấy vậy nên chỉ kịp chào nhẹ mà không nói thêm được gì. Thiện mỉm cười gật gù tỏ vẻ hài lòng.

Đến giờ Huy lên máy bay, hắn chào tạm biệt ba mẹ thêm lần nữa rồi rời mắt khỏi Hạ Anh mà bước đi. Bóng dáng của Huy như ướt nhòe trong mưa. Huy mỉm cười, và giờ đây, hắn thấy mình như là một chàng trai trưởng thành. Một ngày nào đó, hắn hứa sẽ trở về thăm Sài Gòn, để làm một điều gì đấy, hắn cũng không rõ.Chắc chắn đó sẽ là một ngày đẹp trời…